Vẫn mãi mê ham của cải bạc vàng Vẫn khao khát chạy dài theo khoái lạc Tôi đã thấy biết bao là vua chúa Chưa bao giờ an phận với giang san Dẫu biên cương giáp bốn biển ngút ngàn Vẫn muốn nữa,muốn biên thuỳ rộng mãi Người thế gian,từ bần dân, vua chúa 2.Khoái xuyên chi bệnh mãi không chết - Đam Mỹ Mới Hoàn. Tóm tắt: 11 thg 2, 2022 · Khoái xuyên chi bệnh mãi không chết Tác giả: A Từ Cô Nương Thể loại: khoái xuyên, hệ thống, chủ thụ, song khiết, khoa huyễn, sue, cẩu huyết, …. 3. Khoái Xuyên Chi Bệnh Mãi Không Chết - A Từ Tiên sinh Lưu Hữu Sinh (còn gọi là Lưu Thiện Nhân) người tỉnh Hắc Long Giang (Trung Quốc). Khi còn trẻ, năm ông hai mươi lăm tuổi, khắp thân đều là bệnh, bệnh nặng tới sắp chết, nhưng ông đã may mắn gặp được một cơ duyên: Một lão nhân đã cho ông một quyển sách của Tác Giả: Mika. Tình Trạng: Tạm Ngưng. Kiểu: Sáng Tác. Hệ Thống Huyền Huyễn Ngôn Tình NP Nữ Cường Quân Nhân Sắc Siêu Năng Lực Tổng đài Trâu Già Gặm Cỏ Non Viễn Tưởng xuyên không trọng sinh Xuyên Sách. Chap 1 : Ngày Đầu Tiên Đi Học Của Sở Sở. 9 tháng trước. Giảm nguy cơ mắc các bệnh lây truyền qua đường tình dục (STDs) Cắt bao quy đầu giúp đầu dương vật khô thoáng, vi khuẩn có hại không còn môi trường để trú ngụ. Các vi khuẩn, virus lây truyền qua đường tình dục sẽ không có môi trường trú ẩn và chết ở ngoài môi trường. . Khoái xuyên chi bệnh mãi không chết Tác giả A Từ Cô Nương Thể loại khoái xuyên, hệ thống, chủ thụ, song khiết, khoa huyễn, sue, cẩu huyết, tình hữu độc chung, vị lai giá không, si tình bá tổng công x đủ loại tính cách bệnh tật mỹ nhân dụ thụ, 1×1, HE.. Editor Camellia W. aka Bạch Trà Beta Xù Nguồn —–••••••—– QUYỂN THỨ NHẤT HOA HƯỚNG DƯƠNG Chương 1 Lão đại tàn tật 1 Trên tường, đồng hồ vang lên “tích tắc” có quy luật, kim giây hẹp dài chạm rỗng từng vòng lại từng vòng lướt qua từng chữ số La Mã. Ngoài khơi Atlantic, mấy con hải âu trắng như tuyết phe phẩy cánh thỉnh thoảng nghiêng mìn lượn qua du thuyền, đổ thành cái bóng hình chữ nhân 人 trên cửa sổ lớn sát đất. Tô Cẩm Chi thu tầm mắt lại, quay đầu nhìn về phía phó thuyền trưởng đang đi tới đi lui trước mặt những người phục vụ đứng ngay hàng thẳng lối. Thân hình ông ta cao lớn, mặc một bộ quần áo kiểu cổ khoác áo vét màu đen được cắt may cẩn thận nhằm che giấu cơ thể hơi mập mạp của mình, hai bên mặt được cạo râu sạch sẽ, ngoài túi áo rũ xuống một đoạn dây của cái đồng hồ quả quýt màu vàng, tựa như một vị quản gia già trung thành và tận tâm của một pháo đài thời Trung Cổ, chỉ là lớp mồ hôi thật mỏng rịn ra trên thái dương đã thể hiện nội tâm không bình tĩnh của ông ta. “Sao vẫn chưa tới…” Chân mày ông ta nhíu lại, thở dài một hơi sau đó lầm bầm, rồi lại xoay người ngẩng đầu nhìn thoáng qua cái đồng hồ hoa lệ treo cao trên vách tường. Đôi mắt ông ta đột nhiên trừng lớn, sau khi hít sâu một hơi thì nôn nóng lắc đầu, tiếp tục tới lui trước mặt bọn họ. Trong lúc đảo bước, gót giầy của ông cùng sàn cẩm thạch sạch sẽ chạm vào nhau, tiếng bước chân nặng nề dồn dập khiến tất cả mọi người tại chỗ đều bắt đầu căng thẳng theo. Tô Cẩm Chi xem như là bình tĩnh nhất trong đám người, cậu thờ ơ liếc mắt nhìn phó thuyền trưởng, sau đó giơ tay lên chỉnh sửa lại cổ áo của mình. Bộ đồ phục vụ trên người cậu là do phó thuyền trưởng tìm người đo ni đóng giày cho, so với bộ đồ giá rẻ của những người phục vụ khác bên cạnh thì càng tinh tế và thoải mái hơn một chút — cũng càng thêm quyến rũ. Cả ba tháng làm phục vụ trên thuyền đều phải mặc bộ đồng phục này, một đồng tiền lương cũng không nhận được, còn gần như tiêu hết tất cả tiền tiết kiệm của mình, cậu phí nhiều tinh lực như vậy chính là chuẩn bị cho ngày hôm nay. Nói một cách chính xác hơn là, vì người hôm nay bao trọn ba tầng cao nhất của Atlantic – mục tiêu cứu vớt chính của cậu ở thế giới này Tần Diệp Chu. Atlantic là một du thuyền cao cấp gồm mười sáu tầng, tải trọng một trăm ngàn tấn trở lên, được ca tụng là “Thành phố trên biển của những kẻ giàu có”, Tần Diệp Chu có thể bao trọn ba tầng, vừa nghe đã biết hắn giàu có bao nhiêu. Nhưng người có tiền cũng rất khó hầu hạ, cách thời gian du thuyền rời cảng còn chưa tới một tiếng nhưng Tần Diệp Chu vẫn chưa lên thuyền, nếu như đã quá thời gian du thuyền ra khơi mà hắn mới lên thuyền thì chỉ sợ phó thuyền trưởng lại phải bận rộn một phen, vậy nên cũng khó trách tại sao bây giờ ông ta lại căng thẳng đến thế. “Ngài Tần tới chưa? Tới rồi?!” Phó thuyền trưởng cầm điện thoại vừa được kết nối, sau khi được xác nhận xong thì vẻ mặt mừng rỡ như điên, vừa móc khăn mùi xoa được chế tác tinh xảo từ túi ra thấm mồ hôi lấm tấm trên trán, vừa xoay người đi về phía Tô Cẩm Chi. Thấy vậy, Tô Cẩm Chi nhanh chóng thả hai tay đang điều chỉnh cổ áo xuống, giống như cố gắng đè nén sự hoảng loạn và khiếp đảm dưới đáy mắt, nở một nụ cười sạch sẽ. Nhưng dù cậu đã nỗ lực cười rất “sạch sẽ” rồi, phó thuyền trưởng vẫn thoáng hốt hoảng, sau khi ông ta tỉnh hồn lại lập tức đi tới bên cạnh Tô Cẩm Chi, kêu đầu bếp giao xe đẩy thức ăn cho cậu, sau đó vỗ vỗ vai cậu, thì thầm bên tai cậu một câu “Ngài Tần tới rồi.” “Vâng…” Tô Cẩm Chi cúi đầu nhẹ giọng đáp, ở góc độ người khác không nhìn thấy được, khóe môi khẽ cong lên, cậu bỏ qua tiếng thổn thức của những người phục vụ phía sau, đẩy xe thức ăn rời khỏi. Bởi vì dung mạo của mình, từ khi Tô Cẩm Chi bước lên chiếc du thuyền này đã không ít lần bị người khác nghị luận, mặc dù cậu đem hình tượng hệ thống thiết lập cho cậu ở thế giới này là tiểu bạch hoa* “thuần khiết, thiện lương” phát huy đến cực hạn, tuyệt đối không xuất hiện một chút dấu vết rạn nứt nào cũng không ngăn được sự nghi ngờ và khinh thường của người khác về cậu. *đóa hoa trắng trong, thuần khiết, lương thiện Nhưng chuyện này có cách nào đâu? Dù sao cậu sinh ra trong thời đại Tinh Tế không có kẻ xấu xí. Lúc đó phần lớn nhân loại đều đã trải qua cải tạo gen, bọn họ không chỉ có vẻ ngoài hoàn mĩ không thiếu sót như được Thượng Đế tỉ mỉ đắp nặn mà còn sở hữu cơ thể khỏe mạnh tựa như sắt thép, cùng với sinh mệnh dài trăm nghìn năm đằng đẵng. Thế nhưng kể cả như thế, cậu vẫn chết — chết vì cấp cứu không có hiệu quả. Một cái chết cực độ xấu hổ và lặng lẽ vào lịch Tinh Tế năm 3500, dù sao khi đó một nửa bộ phận trong cơ thể người đã tiến bộ thay thế bằng máy móc, trình độ y tế phát triển cực mạnh, vô cùng hiếm người chết do cấp cứu không có hiệu quả, đa phần chỉ chết do chiến tranh hoặc qua đời vì tai nạn. Rõ ràng cậu đang ở bệnh viện, nhưng vẫn chết vì cấp cứu không có hiệu quả. Bởi vì cậu là nhân loại thuần chủng. Chẳng qua bây giờ nghĩ những thứ này cũng không có tác dụng gì, lại còn cảm thấy khó chịu và bực bội. Khi lên đến tầng mười lăm của du thuyền, thân thể Tô Cẩm Chi hơi loạng choạng một chút, cậu dựa vào tường hít sâu một hơi, cắn đầu lưỡi đè cảm giác buồn nôn xông lên cổ họng xuống, lúc này mới nhấc chân tiếp tục đi về phía trước. “Ký chủ ngài không thoải mái hả?” Tô Cẩm Chi vừa mới dừng bước một chút, liền nghe hệ thống buộc định với linh hồn của cậu mở miệng hỏi. Nghe thanh âm máy móc có sự non nớt đặc trưng của thiếu niên, Tô Cẩm Chi lập tức nhận ra là giọng của nó nói, “Chỉ cần ngài nhanh chóng đến cạnh ngài Tần thì sẽ thoải mái ngay thôi.” “Biết rồi.” Tô Cẩm Chi lãnh đạm lên tiếng trả lời, “Mi nói nhảm nhiều quá.” Cho dù là ai bị người khác thay phiên nhau nhắc nhở “Nếu không nhanh làm nhiệm vụ thì cậu sẽ đau đớn đến chết” cả ba tháng trời thì tâm trạng sẽ không thể nào tốt được, nhất là người giống như Tô Cẩm Chi vậy — yêu quý cuộc sống của mình, cực kỳ sợ chết. “Hức hức ngài…” bị ký chủ mắng một câu lập tức hức hức hai tiếng rời khỏi. Tô Cẩm Chi nghe thấy tiếng khóc thì trầm mặc một lúc, lại sinh ra một chút xíu áy náy trong lòng, tuy cậu biết đấy chẳng qua chỉ là chương trình được cài đặt sẵn của AI, nhưng vẫn không nhịn được hơi đau lòng. Song sau khi Tô Cẩm Chi thấy rõ dáng vẻ của ngài Tần kia, cậu không muốn để rời khỏi nữa, mà là muốn kéo nó trở về đánh chết tươi. “Cậu có biết làm việc hay không hả?!” Bởi vì trong nháy mắt nhìn thấy rõ bộ dạng của Tần Diệp Chu mà thoáng thất thần, Tô Cẩm Chi cầm ấm trà rót lệch ra bên ngoài, đụng vào một cái tách tử sa khác. Ngay sau đó, vệ sĩ đứng bên cạnh Tần Diệp Chu hung hăng đẩy cậu ra, khiến cậu buộc lòng phải lùi về sau mấy bước để đứng vững. “Xin, xin lỗi…” Tô Cẩm Chi nhanh chóng cúi đầu nhận sai áy náy nói, hai tay đặt xuôi bên người, dán sát vào đùi. Thanh niên cúi thấp đầu, tóc đen rối bù như tổ quạ theo đó mềm mãi rũ trước trán, vẻ mặt trắng bệch như giấy, đôi mi dài rũ xuống vì sợ hãi và hoang mang mà khẽ run rẩy, tôn lên dung mạo thuần khiết như đóa trà trắng hãy còn đọng sương của thanh niên, thoạt nhìn vô cùng đáng thương, ngược lại khiến người khác không nỡ quở trách cậu nửa câu. Vậy nên người đẩy cậu ra há hốc mồm, cuối cùng không thể nào tiếp tục mắng chửi ra miệng. Tần Diệp Chu ngồi trên xe lăn nhận lấy khăn mặt do một vệ sĩ khác đưa tới, chậm rãi lau đi vài giọt nước trên chân mình, từ đầu đến cuối đều không liếc mắt nhìn Tô Cẩm Chi lấy một cái — giống với người nọ. Có lẽ nhìn thấy Tần Diệp Chu không tức giận, người vệ sĩ đẩy cậu ra cau mày thở dài, đi tới cạnh Tô Cẩm Chi nhỏ giọng nói “Đi đi đi, ngài Tần không cần phục vụ.” Nếu là lúc trước, để không lải nhải bên tai cậu nữa, sợ rằng Tô Cẩm Chi còn đấu tranh một chút, nhưng hiện tại khi đã thấy rõ bộ dạng Tần Diệp Chu dài ngắn ra sao lại thầm hận bản thân không thể chạy càng xa càng tốt, không muốn tiếp tục đối mặt với người này nữa. Vì vậy cậu cúi người chào một cái, rời khỏi mà không nói thêm lời nào. Tô Cẩm Chi vừa đi, vừa kêu gào hệ thống trong lòng “ Mi ra đây, giải thích cho ta tại sao dáng vẻ của Tần Diệp Chu lại giống người kia thế hả?” “Dáng vẻ của mục tiêu cứu vớt chính là do kí chủ tự chọn mà, chuyện này còn cần tôi phải giải thích sao?” Thanh âm máy móc của hệ thống không mang theo chút tình cảm của nhân loại, còn tràn đầy mùi vị khiêu khích. “Ta chọn hồi nào?” Tô Cẩm Chi đi vào WC, sau khi dùng nước lạnh tạt lên khuôn mặt mới thoáng bình tĩnh một chút, tiếp tục ép hỏi hệ thống, “Ta không hỏi mi, đâu?” “Trong khoảnh khắc ký chủ tử vong ở thế giới cũ đã lựa chọn.” Thanh âm càng lạnh hơn, “ đã đến tổng bộ tranh thủ phúc lợi mới nhất cho ký chủ rồi.” Trong khoảnh khắc tử vong? Đúng rồi, cậu nhớ mang máng rằng trước khi chết, đã từng hỏi cậu một vấn đề — xin ký chủ lựa chọn dáng vẻ của mục tiêu cứu vớt chính, xét thấy lúc này ký chủ không thể nào nói chuyện, ký chủ chỉ cần hình dung trong đầu là được. Tự chọn lấy à! Lúc đó cậu đã sắp chết rồi, trong ý thức mơ hồ dường như đã nhìn thấy người nọ đứng trước mặt mình, vậy nên trong đầu cậu mới nghĩ đến người kia, lẽ nào vì thế mà cho rằng đó chính là dáng vẻ của mục tiêu cứu vớt chính mà cậu lựa chọn? Tô Cẩm Chi ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua bản thân mình trong gương, trầm mặc vài giây mới mở miệng hỏi “Vậy hiện tại ta thay đổi còn kịp không?” trả lời cậu “Vị trí lựa chọn phúc lợi ở tổng bộ đã bị cướp sạch sẽ, khi nào ký chủ tiến vào thế giới mới thì có thể tranh thủ tham gia tranh giành.” Thế nhưng Tô Cẩm Chi còn chưa kịp nói thêm gì đã nghe nói “Nhưng phúc lợi Một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng’ vẫn có hiệu lực.” Tô Cẩm Chi nghe vậy thì nhíu mày. Một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng’ mang lại lợi ích đúng như tên gọi của nó, có thể sử dụng với tất cả sinh vật sống, có tác dụng khiến đối tượng bị sử dụng có ảo giác như đang trong đêm xuân với người sử dụng mà không để lại bất cứ di chứng gì về sau, an toàn tuyệt đối, là bảo vật giúp mỗi vị ký chủ dựa vào cơ thể cứu vớt thế giới, gieo rắc mầm móng ái tình, chung tay xây dựng xã hội hài hòa. Khuyết điểm Chỉ có thể sử dụng ở cùng một thế giới. Tô Cẩm Chi cũng bởi vì phúc lợi Một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng’ này mà trên đường đi sau khi chần chừ một lúc mới quyết định sau này khi lên thuyền sẽ dùng phát điện tình yêu để cứu vớt ần Diệp Chu. Đây là cách duy nhất giúp cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ. Tần Diệp Chu vừa đẹp trai lại vừa giàu có, lúc trước e rằng không một người phụ nữ nào không ôm mộng muốn gả cho hắn, đáng tiếc lần tai nạn giao thông ba năm về trước đã khiến đầu gối hắn không thể cử động, kể từ đó chỉ có thể ngồi trên xe lăn. Mẹ hắn mất sớm, ba hắn lại lập tức lấy vợ kế sau khi chân hắn tàn phế, còn đưa đứa con riêng chỉ nhỏ hơn hắn hai tuổi vào cửa, dụng ý rõ như ban ngày. Sau đó Tần Diệp Chu liền lục thân không nhận, khiến ba hắn xuống đất nằm chung với mẹ hắn. Đương nhiên câu sau là lời đồn, thật giả chưa được xác định, nhưng chuyện ba Tần Diệp Chu đã chết, mẹ kế và em trai chật vật sống qua ngày cũng là sự thật, hắn là kẻ mặc kệ thân tình, phớt lờ tình bạn, không lưu luyến gì cuộc sống. Tô Cẩm Chi không phải ba hắn, cũng không phải bạn thân của hắn, muốn cứu vớt hắn thì trừ khi trở thành người yêu của hắn, dùng tình yêu ấm áp sưởi ấm trái tim và cơ thể lạnh băng của hắn, khiến hắn cảm nhận được tình yêu mới có thể cùng hắn xây dựng thế giới tươi đẹp. Có hiệu quả của Một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng’ nên cho dù cậu có không thật sự ở bên cạnh Tần Diệp Chu cũng không sao, ban ngày diễn kịch, làm dáng một chút là được. Nếu Tần Diệp Chu kia thật sự đẹp trai, Tô Cẩm Chi cũng không ngại làm thật nói chuyện yêu đương với hắn một trận — dù sao cậu đã không thể sống lại ở thế giới kia được nữa. Hơn nữa trước khi chết cậu còn là xử nam. Quả thật là quá bi thảm mà. Đời trước của Tô Cẩm Chi ban đầu cũng coi như sống tốt, là người Trái Đất thuần chủng duy nhất còn sống sót ở lịch Tinh Tế năm 3000, cậu phải đảm nhận chức vụ ngoại giao với nhân loại tinh tế, nhưng lúc cậu đón tiếp cái người y hệt Tần Diệp Chu kia xong, sau khi bị người ngoại hành tinh khoác da người vô cùng khó chơi kia đưa về nhà lập tức té xỉu, đến lúc kiểm tra — tất cả bộ phận trong cơ thể đã suy kiệt, trở thành ca bệnh nan y duy nhất trong tinh hệ của hệ ngân hà. Cậu chạy đến bệnh viện Cảng Tây tốt nhất nằm ở sao β68 tiếp nhận trị liệu, cống hiến tất cả gia sản của mình vào bệnh viện, cứ thế mà kiên trì tới năm năm vẫn chưa chết. Bác sĩ nói cho cậu biết, xét thấy cậu là người Trái Đất thuần chủng còn sót lại, không có bất cứ kháng thể gì đáng nói với vi khuẩn của sinh vật ngoài hành tinh nên trước mắt tình trạng cơ thể của cậu không đủ tốt để chích vắc xin phòng bệnh mà không có bất kỳ phản ứng bài xích nào, vậy nên để an toàn, tốt nhất là cậu phải nằm trong phòng cách ly ở bệnh viện cả đời, chỉ thế mới có thể tiếp tục sống sót. Sau khi nhập viện, Tô Cẩm Chi luôn tự hỏi cứ làm một con cá mặn như thế đến chết, hay là rời khỏi phòng cách ly lập tức kết thúc cuộc sống. Cuối cùng cậu quyết định trở về Trái Đất liếc mắt nhìn quê hương của mình lần cuối sau đó mới xuống mồ nằm — dù sao cậu cũng không còn đủ tiền để tiếp tục ở bệnh viện dựa vào máy móc duy trì hoạt động của các bộ phận trong cơ thể. Nhưng sáng sớm trước ngày cậu lên đường một hôm, lúc y tá ôm một bó hoa đẩy cửa vào nói cho cậu biết có người đến thăm cậu, Tô Cẩm Chi lập tức che miệng mũi ngã xuống — chết vì cấp cứu vô hiệu khi dị ứng phấn hoa ngoài hành tinh. — CMN đứa nào tặng hoa ngoài hành tinh cho cậu?! Thế nhưng có lẽ thật sự là mạng Tô Cẩm Chi vẫn chưa tận nên cậu chết không thành công, sau khi mở mắt trong không gian hệ thống phát hiện mình bị buộc định với một “Hệ thống nhiệt tình yêu thương sinh mệnh”. Hệ thống này có hai AI — kẻ trừng phạt và bé cưng phúc lợi phụ trách phát thưởng phúc lợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ, còn thì phụ trách tiến hành trừng phạt sau khi nhiệm vụ thất bại hoặc ký chủ không tích cực trong quá trình làm nhiệm vụ. thương tiếc cậu vừa qua đời, không chỉ miễn phí cho cậu một phần phúc lợi mà còn phát cho cậu một nhiệm vụ rất đơn giản — ở thế giới này cậu chỉ cần cứu vớt khiến mục tiêu chính quý trọng sinh mệnh là hoàn thành nhiệm vụ. Một khi nhiệm vụ này thành công là cậu có thể dựa theo tuổi thọ bình quân của người ờ thế giới này nhận được phúc lợi “Trường thọ”, còn có thể hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất thế giới, cho dù lãng phí thế nào cũng không thành vấn đề, sống đến khi chết già sau đó tiếp tục thế giới mới. Nếu như không có mở cửa sau* cho cậu thì ở thế giới này nhiệm vụ của Tô Cẩm Chi là phải khiến mười người cộng thêm mục tiêu chính quý trọng sinh mệnh của bản thân mới có thể bước vào thế giới mới. Không thể cứu rỗi mục tiêu chính khỏi u buồn, bi quan chán đời, tịch mịch và những vực thẳm cảm xúc, hoặc không thể khiến cả mười người quý trọng sinh mệnh thì xem như nhiệm vụ thất bại, hai điều này thiếu một cái cũng không được. *được người khác giúp đỡ gian lận Kiếp trước, Tô Cẩm Chi vì thân phận người Trái Đất thuần chủng của mình mà cả đời chỉ có thể ở lại Trái Đất, nhưng lúc đó ở Trái Đất trừ hắc thạch ra thì không còn nhìn thấy gì khác, mà sau khi cậu mắc phải chứng cơ quan suy kiệt thì chỉ có thể nhìn thấy phòng bệnh trắng toát và bác sĩ mặc áo blu trắng, cộng thêm tình huống cơ thể cậu, quả thật cuộc sống còn khổ hơn tu khổ hạnh. Nhưng hiện tại không những cậu không chết mà còn được hưởng thụ cuộc sống thì còn lý do gì để cậu từ chối nhiệm vụ chứ? Kết quả cậu đã bị hệ thống gài bẫy. Tần Diệp Chu trông đẹp trai đến choáng váng, nhưng dáng vẻ hắn lại giống y hệt cái tên người ngoài hành tinh cuối cùng cậu tiếp đón trước khi chết, Tô Cẩm Chi cực kỳ hoài nghi cậu mắc bệnh như vậy là vì trên người tên kia mang theo thứ gì đó kỳ quái. Trước khi chết cậu đã nghĩ nếu vẫn còn có kiếp sau, nhất định cậu không muốn thấy người ngoài hành tinh nữa, người ngoài hành tinh khoác da người cũng dẹp luôn! Nhưng hiện tại cậu đã đặt chân lên thuyền giặc của hệ thống rồi, nếu còn không chịu ngoan ngoãn đi “cứu rỗi” Tần Diệp Chu thì cứ chờ bản thân bị dằn vặt trong đầu đến chết đi. là kẻ trừng phạt, nếu cậu không làm nhiệm vụ thì bệnh tình của cậu ở thế giới này chẳng mấy chốc sẽ nặng thêm, hơn nữa sẽ ngày càng thê thảm, sau đó dựa theo tuổi thọ bình quân của người ở thế giới này đón nhận trừng phạt “Bệnh mãi không chết”, bị hành hạ đến không còn hình người mới có thể chết đi. Mà ở thế giới này thì nói không chừng cũng phải bị dày vò đến một trăm năm mới “được” ngoẻo. Chuyện muốn tra tấn cậu đến chết không phải chỉ mới ngày một ngày hai, mà là ngày nào cũng lặp lại. Hơn nữa cũng đã từng làm thế rồi, hiện tại vẫn đang tiếp tục đây. Gần như trong khoảnh khắc suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, Tô Cẩm Chi liền ôm trái tim quặn đau ngã xuống. >Chú thích hình ảnh Ấm tách tử sa làm từ đất tử sa, một loại đất sét thường có màu tím, trắng, vàng, đen và xanh lá cây. Camellia W khai trương hố mới đầu năm, mong mọi người ủng hộ ノ´ヮ´ノ*・゚✧ Một số tên chương là tên quyển hơi khó hiểu, tui cũng đọc qua rồi nhưng nói chung chưa edit nên hiểu chưa sâu, bởi vậy cũng không biết nên đặt thế nào, đợi chừng nào tui edit đến đó rồi sẽ đổi lại cho hợp lý nhé! Bộ này một chương bình thường khá là dài hơn 3k chữ, mà mấy truyện trước tui làm bình quân một chương chừng 2k5 thôi, vầy rồi không biết đến lúc tác giả chạy nước rút còn dài đến mức nào nữa o-_-o p/s tin buồn là cô beta của bộ này đi chơi rồi, không biết chừng nào cô ấy mới về nên từ đây tới đó sẽ không có chương mới nha, thôi mọi người cứ cầu nguyện cổ về sớm đi = Chương 2 ——— >> Thể loại chủ thụ, hệ thống, khoái xuyên, mạt thế, 1×1, HE,…Editor Camellia W. aka Bạch TràBeta XùVăn án 1Một ngày tận thế xảy ra, mọi nơi trên thế giới đều hoang một nơi khác Tịch Chu lên học đại học lại có ý định cùng với đồng đội cùng nhau lần đến tỉnh H tìm kiếm người nhà, nhưng không ngờ trong một lần bị tang thi tập kich, bị Dư Thừa được cậu che chở sau lưng đẩy ra ý thức bản thân dần dần bị cảm giác thèm ăn buồn nôn xâm nhập, Tịch Chu tuyệt này, cậu nghe được một thanh âm đặc biệt rõ ràng.[Hệ thống khoái xuyên đã buộc định, xin chủ nhân nhanh chóng bắt đầu nhiệm vụ!]Tịch Chu … Mấy cái thế giới lộn xộn gì thế này! Vườn trường, võ hiệp cũng bỏ đi, mi nói cho ta biết huynh đệ là cái quái gì!! Sinh tử là cái vẹo gì!!!Tiểu công [ôn nhu] Cẩn thận một chút, đừng làm động thai Chu = 口 =Văn án 2 Sau khi Tịch Chu bị hãm hại suýt chút nữa dẫn đến tử vong, nhận được hệ thống khoái xuyên, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ ở một thế giới thì có thể dùng tích phân đổi phần thưởng. Thức ăn, nước, quần áo và đồ dùng hàng ngày, xe, hạt giống… Thậm chí còn có thuốc chống lại độc tố tang thi và thuốc kích phát dị những thứ này, cậu liền có thể tìm lại người nhà đã mất liên nữa, mối thù suýt chút nữa hại chết mình, nhất định phải báo!Khoan đã, ông xã của cậu sao cũng ở đây! = 口 =[Hướng dẫn đọc truyện]Đây là văn khoái xuyên, thế giới chủ là mạt khi xuyên xong một thế giới đều sẽ trở về thế giới từ đầu đến cuối đều là một người.[Quét mìn] Tác giả bệnh xà tinh, phong cách không ổn định, toàn bộ chặng đường bản thân đều bung lụa… Xin lúc xem tự động mang theo cột thu lôi…Nếu như mọi người cảm thấy thiết lập sụp đổ quá nhiều, nhất định phải tin chắc rằng tôi chỉ là đang khai thác khuôn mặt khác của bọn họ!!!! [Khuôn mặt nghiêm túc]Tags nội dung Hệ thống, nhanh xuyên, làm mất mặt, mạt thếTừ ngữ thăm dò mấu chốt Nhân vật chính Tịch Chu ┃ Phối hợp diễn Dụ Cảnh các loại* Tác giả A Từ Cô Nương Thể loại khoái xuyên, hệ thống, chủ thụ, song khiết, khoa huyễn, sue, cẩu huyết, tình hữu độc chung, vị lai giá không, si tình bá tổng công x đủ loại tính cách bệnh tật mỹ nhân dụ thụ, 1×1, HE… Nhân vật chính Tô Cẩm Chi Số chương 214 chương + 25 phiên ngoại Văn án Tô Cẩm Chi đã bị bệnh rất lâu, nhưng mãi vẫn chưa chết, cậu luôn cho là cuối cùng lần này mình cũng chết rồi, nhưng không ngờ rằng sau khi mở mắt ra lại bị buộc định với một hệ thống nhiệt tình yêu thương sinh mệnh. Hệ thống nói cho cậu biết, bởi vì kiếp trước cậu đã bệnh đến thế mà vẫn không từ bỏ tình yêu thương với cuộc sống nên kiếp này cần phải tiếp tục dùng hình tượng người bệnh mãi không chết đi cứu vớt tất cả những người không yêu quý mạng sống trên thế giới, khiến bọn họ nhiệt tình yêu thương cuộc sống, nhiệt tình yêu thương sinh mệnh, nhiệt tình xây dựng xã hội hài hòa!* Tô Cẩm Chi ta muốn hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ tình yêu, sau đó mới có động lực đi cứu vớt thế giới. Hệ thống Kí chủ cậu nghe tôi nói, cậu không thể yêu người này, yêu hắn chính là go die. Tô Cẩm Chi Sống có gì vui? Chết có gì sợ? Trước khi chết làm một phát, thành quỷ cũng phong lưu. ===== Trong lúc em quên lãng, anh yêu em; ===== Nhưng trong lúc em nhớ rõ, em yêu anh. Đánh giá ngắn gọn Tô Cẩm Chi sống vào năm 3000 của lịch Tinh Tú, đấu tranh với bệnh tật mấy năm, cuối cùng cũng sắp chết, nhưng không ngờ rằng bị buộc định với một “Hệ thống nhiệt tình yêu thương sinh mệnh”, hai hệ thống thoạt nhìn là sinh vật nền tảng silic có trí năng AI không ngừng cùng cậu kỳ diệu xuyên qua từng thế giới, cảm nhận tình yêu và sinh mệnh, đánh thức tất cả ký ức đã từng bị quên lãng của cậu, phần tình yêu chỉ thuộc về cậu, thuần khiết trước sau như một, cho đến tận lúc chết — “Chỉ cần em mở mắt, chúng ta sẽ gặp lại nhau.” Truyện này không giống với phần lớn văn khoái xuyên, mỗi thế giới từng vòng lại từng vòng, ám tuyến đầu mối xen kẽ bên trong, khiến đọc giả không nhịn được đọc lại nhiều lần, truy tìm manh mối, văn phong tác giả khôi hài thú vị, khiến đọc giả cùng cảm thấy cảm động và vui sướng, hiểu được hoang mang và thất bại, cuộc sống nhìn như không có thuốc nào chữa được nhất định sẽ có thể được cứu rỗi, chân ái đúng lúc là một liều thuốc tốt. Link Vườn hoa của Bạch Trà Reads 3,078Votes 111Parts 6Ongoing, First published Apr 04, 2018Table of contentsSun, Jul 1, 2018Quyển I - Chương 1 Lão đại ngồi xe lănSun, Jul 1, 2018Wed, Jul 4, 2018Tue, Sep 25, 2018Sat, Dec 8, 2018Tue, Jan 15, 2019Khoái xuyên chi bệnh nhân bất tử Tác giả A Từ Cô Nương Edit Bé Thảo Nhân Mã Tình trạng bản gốc Hoàn Tình trạng edit đang bò chà chà lết lết Thể loại Khoa học viễn tưởng, nhanh xuyên, tình hữu độc chung, vị lai giá không, chủ thụ, song khiết, hệ thống, si tình bá tổng công × các loại tính cách, bị bệnh, mỹ nhân dụ thụ. Văn án Tô Cẩm Chi bị bệnh rất lâu, mà vẫn luôn không chết được, cậu luôn cho là lần này mình dù sao cũng chết chắc rồi, không nghĩ rằng mở mắt ra lại bị trói chặt một cái hệ thống "yêu quý sinh mệnh". Hệ thống nói cho cậu biết, bởi vì đời trước cậu bị bệnh thành như vậy nhưng không hề đối với sinh mạng yêu quý có ý nghĩ từ bỏ, cho nên cậu đời này cần phải tiếp tục dùng hình tượng bệnh nhân không chịu chết đi cứu vớt hết thảy những người không yêu quý sinh mệnh trên thế giới, kêu gọi bọn họ đối với cuộc sống nhiệt tình, đối với sinh mạng yêu quý, cộng kiến trúc xã hội đại hòa hài! Tô Cẩm Chi Ta muốn trước tiên hưởng thụ sinh mệnh, hữu ái luyến♂ái, mới có động lực đi cứu vớt thế giới. Hệ thống Kí chủ ngươi hãy nghe ta nói, ngươi không thể yêu người này, ngươi yêu trúng hắn sẽ đau khổ. Tô Cẩm Chi Sống chẳng có gì vui? Sợ chết làm gì? Trước khi chết đến một pháo, thành quỷ cũng phong lưu. ===== ở trong thời gian ta đã quên ấy, ngươi yêu ta; ===== nhưng ở trong thời gian ta còn nhớ rõ, ta yêu ngươi. Tìm tòi chữ mấu chốt Vai chính Tô Cẩm Chi ┃ vai phụ Hệ thống người ngoài hành tinh ┃ cái khác Nhanh xuyên Nguồn QT5thâmtìnhcông Khoái xuyên chi bệnh mãi không chết Tác giả A Từ Cô Nương Thể loại khoái xuyên, hệ thống, chủ thụ, song khiết, khoa huyễn, sue, cẩu huyết, tình hữu độc chung, vị lai giá không, si tình bá tổng công x đủ loại tính cách bệnh tật mỹ nhân dụ thụ, 1×1, HE.. Editor Camellia W. aka Bạch Trà Beta Xù Nguồn —–••••••—– QUYỂN THỨ NHẤT HOA HƯỚNG DƯƠNG Chương 2 Lão đại tàn tật 2 đang rất nghiêm túc “chơi” cậu, khiến bệnh tim trên người cậu tái phát một cách đau đớn nhất. Cơ thể hệ thống cung cấp cho cậu không chỉ vô cùng dễ say sóng mà còn là người mắc bệnh tim bẩm sinh, ban đầu phó thuyền trưởng không đồng ý cho cậu lên thuyền, cậu phải hứa hẹn nhiều lần rằng sau khi ở bên cạnh ngài Tần sẽ cho ông ta thứ tốt mới khiến phó thuyền trưởng bằng lòng cho cậu đi theo. Nhưng thật ra ngay từ đầu Tô Cẩm Chi cũng không thể chắc chắn rốt cuộc thì bản thân có thể tiếp cận Tần Diệp Chu kia hay không, chẳng qua dường như phó thuyền trưởng cảm thấy khuôn mặt cậu rất có triển vọng nên lại nhận lời. Tô Cẩm Chi cảm thấy chuyện này rất phi logic, nhưng sau khi nói cho cậu biết đây là bàn tay vàng nó giúp cậu mở thì cậu đã cảm thấy chuyện này chẳng có gì không hợp lý cả. Có điều để đề phòng Tô Cẩm Chi phát bệnh khiến ông ta gặp phiền phức, phó thuyền trưởng bảo người sắp xếp cho cậu những việc khá nhẹ nhàng, cũng vì vậy mà trong mắt các đồng nghiệp cậu đã trở thành “Tiểu yêu tinh quyến rũ phó thuyền trưởng”, phải chịu sự xa lánh lạnh nhạt của mọi người. Thế nhưng đồng nghiệp cả ngày mắng cậu là tiện nhân dùng cơ thể quyến rũ phó thuyền trưởng lại không biết rằng tờ chi phiếu cậu dùng để hối lộ phó thuyền trưởng là chi phiếu khống. Người mà thật sự Tô Cẩm Chi muốn “quyến rũ” chính là người vừa mới lên Atlantic ngày hôm nay, Tần Diệp Chu. Tần Diệp Chu vừa đặt chân lên thuyền đã đến đài ngắm cảnh trên boong tàu tầng mười lăm trước, nói cái gì mà —— sau khi mặt trời lặn muốn ngắm sao? Nghe nói hắn bao trọn ba tầng cao nhất trên thuyền là để rời xa ánh đèn quanh năm suốt tháng đều sáng của thành thị, thử nhìn ngắm trời sao tỏa sáng lấp lánh giữa biển đêm tĩnh lặng. Nếu không phải vì vậy, Tô Cẩm Chi cũng không cần tốn năm vạn đút lót cho phó thuyền trưởng để ông ta sắp xếp cho cậu làm người phục vụ chăm sóc Tần Diệp Chu. Chẳng qua cũng vì nguyên nhân đó mà phó thuyền trưởng đặc biệt dặn dò đội ngũ của bọn họ, không được để cậu làm việc nặng cũng như phân cho cậu quá nhiều việc, mỗi ngày chỉ cần giả vờ lau chùi ly tách là được rồi. Thân thể hiện tại của cậu mặc dù mắc bệnh tim bẩm sinh, nhưng trước nay đều do hệ thống điều khiển thay nên đã ba tháng trôi qua dù không ở bên cạnh mục tiêu chính vẫn chưa từng phát bệnh — điều này cũng không bình thường. Theo lý mà nói, để đốc thúc cậu tích cực làm việc thì không thể nào buông thả cậu như thế. Bây giờ, dường như muốn “bù đắp” lại ba tháng buông thả kia mà tập trung tất cả trừng phạt của ba tháng lại, tạo áp lực lên trái tim cậu. Tô Cẩm Chi cuộn mình nằm trên đất, hơi thở dồn dập hổn hển, nhưng cảm giác nghẹt thở đau nhức ở trái tim ngày càng mãnh liệt, cậu cố gắng ổn định lại hai tay run rẩy như bị động kinh, móc lọ thuốc tim mang theo bên người từ trong túi quần ra. Nhưng một giây sau, lọ thuốc cũng vì tay cậu không vững mà rơi xuống đất, lăn đến một góc tường nơi mà hiện tại cậu không thể nào với tới được. nghe thấy tiếng thở dốc đau khổ của Tô Cẩm Chi, dùng giọng điện tử lạnh như băng chậm rãi nói “Bởi vì tinh thần ký chủ sa sút lười biếng ba tháng, cộng thêm hai mươi lăm phút trước hệ thống đã đo lường được ký chủ nảy sinh năm điểm thù hận với mục tiêu chính nên đặc biệt tiến hành trừng phạt mức độ ba để cảnh cáo.” Thân thể Tô Cẩm Chi đang phải chịu tra tấn, nhưng lại khiến thần trí cậu duy trì tỉnh táo, đề phòng cậu vì phát bệnh mà bất tỉnh. Tô Cẩm Chu chửi ầm trong đầu “Tinh thần sa sút lười biếng? Hồi trước Tần Diệp Chu còn ở nước ngoài, mà coi như hắn ở trong nước đi, một người bình thường như ta làm sao có thể tiếp cận hắn được?” Cho dù tính tình Tô Cẩm Chi tốt đến đâu thì hiện tại cậu cũng rất muốn mắng người. Thân thể mà hệ thống cho cậu này, trình độ học vấn thường thường, cha mẹ qua đời hết, từ nhỏ đã lớn lên trong cô nhi viện, sau khi trưởng thành thì năm vạn tiết kiệm được do làm công đều bị cậu cầm đi hối lộ phó thuyền trưởng, nhờ vậy mới có cơ hội tiếp cận Tần Diệp Chu. Lúc cậu vừa đến thế giới này đã rất chân thành mà chuẩn bị kế hoạch cứu vớt mục tiêu chính, ban đầu cậu còn định nộp đơn xin làm thợ mát xa chân cho Tần Diệp Chu đấy. Nhưng CMN làm sao biết cho dù Tần Diệp Chu có tìm thợ mát xa thì cũng phải là người có giấy chứng nhận tay nghề cao cấp chứ, Tô Cẩm Chi móc đâu ra bảy tám năm để lấy giấy chứng nhận, nếu trong khoảng thời gian đó Tần Diệp Chu nghĩ quẩn trong lòng tự sát thì nàm sao? Huống hồ trừng phạt có tổng cộng chín mức, hiện tại trừng phạt mà đang thi hành với cậu chỉ mới là mức độ ba, tuy kiếp trước Tô Cẩm Chi bệnh tật đầy mình nhưng nơi cậu sống là thời kỳ Tinh Tế, bệnh viện cậu nằm cũng không quá tệ, thậm chí còn rất cao cấp, vậy nên thật ra trong quá trình trị liệu cậu rất hiếm khi cảm nhận được đau đớn. “ Giọng điệu Tô Cẩm Chi mềm nhũn gọi hệ thống, “Ta sai rồi, ta sẽ lập tức đi quyến rũ, à không, cứu vớt Tần Diệp Chu, ta cam đoan sẽ không nảy sinh oán hận với hắn nữa, một chút cũng không…” không nói gì, nhưng Tô Cẩm Chi cảm nhận được bản thân đã có thể hít thở, quặn đau nơi trái tim cũng dần giảm xuống. —— Gạch sứ lạnh như băng nhắc nhở rằng cậu thật sự còn sống. Tô Cẩm Chi đầy người mồ hôi lạnh vịn bồn rửa tay từ dưới đất bò dậy, sau khi nhặt lọ thuốc của mình thì ra khỏi WC, lúc vừa ra ngoài đã bị phó thuyền trưởng tóm lấy “Cậu chạy đi đâu vậy hả? Bên ngài Tần đã bắt đầu dùng bữa rồi, tôi tìm cậu nãy giờ, mau qua đó đi!” Đợi phó thuyền trưởng nói xong những lời này thì Tô Cẩm Chi mới nhận ra bản thân đã nằm trong WC hơn một tiếng… Bây giờ cậu muốn lập tức quay về tắm một cái. Nhưng phó thuyền trưởng không cho cậu cơ hội này, ông ta trực tiếp kéo cậu tới cạnh xe đẩy, đè tay cậu lên thanh đẩy, hạ giọng, đồng tử vì tuổi già mà trở nên sẫm màu tràn đầy cảnh báo không tiếng động “Cậu nhất định không được phụ lòng tôi tìm một cơ hội tốt cho cậu.” Loại chuyện như để một người nằm trên nền WC hơn một tiếng đi đưa thức ăn cho người ta cũng chỉ có phó thuyền trưởng của bọn họ mới làm được, tuy rằng WC của bọn họ được dọn dẹp ba giờ một lần nên rất sạch sẽ, nhưng Tô Cẩm Chi vẫn cảm thấy người cậu rất bẩn. Tô Cẩm Chi chậm rãi đẩy xe thức ăn về phía trước, trong lòng vẫn đang đấu tranh nên tắm rửa trước hay đi quyến rũ Tần Diệp Chu trước. Lúc đi đến cửa boong tàu, tên vệ sĩ đẩy cậu lúc trước đã trông thấy cậu, hắn lập tức tiến lên hỏi “Ài, sao lại là cậu?” Tô Cẩm Chi nghe hắn nói thế xong lập tức cúi đầu, rụt cổ sợ tên vệ sĩ này ngửi thấy mùi gì không nên. Vệ sĩ kia nhìn thấy sau khi thanh niên bị hắn kêu một tiếng thì liên tục run rẩy, đầu ngón tay đặt trên thanh đẩy dần siết lại đến hơi tím tái, mu bàn tay trắng nõn gần như trong suốt, ngay cả những mạch máu tối màu nằm ẩn dưới da thịt cũng có thể thấy được rõ ràng, đồng thời đập thẳng vào mắt là khớp xương mảnh mai, không khỏi nghĩ thầm bộ anh ta đáng sợ đến thế hay sao? Vệ sĩ thở dài bất đắc dĩ, đến cạnh Tô Cẩm Chi giúp cậu đẩy xe thức ăn vào, nhỏ giọng nhắc nhở “Lần này đừng làm đổ đồ nữa, cẩn thận một chút.” Sau khi nói xong những lời này hắn liền khép cửa lại, để lại đài ngắm cảnh ở tầng cao nhất trên du thuyền cho Tô Cẩm Chi và Tần Diệp Chu. Tô Cẩm Chi hơi kinh ngạc, ban đầu cậu cho là vệ sĩ này sẽ yêu cầu thay người, nếu thế thì cậu sẽ trở về tắm rửa trước, đợi sau khi vệ sĩ này thay ca lại đến cứu vớt Tần Diệp Chu là được rồi, nhưng không ngờ rằng lại được cho vào dễ dàng như thế. Tô Cẩm Chi thu hồi suy nghĩ lộn xộn của mình, nhìn về phía người khiến tâm trạng cậu vô cùng phức tạp kia. Lúc này mặt trời vừa xuống núi không lâu, ở phương xa còn sót lại áng mây chiều rực đỏ chia cắt bầu trời và biển cả, thoáng thấy được bóng hải âu trắng tuyết chao liệng, vạch ra hình chữ “nhân” ở phía chân trời rồi dần dần khuất hẳn. Trên bầu trời ngày càng tối sẫm đã xuất hiện mấy vì sao, tựa như vụn kim cương được thượng đế vẩy xuống thế gian, không ngừng phát ra tia sáng lấp lánh. Mục tiêu cứu vớt chính của cậu đang ngồi trên xe lăn, trên chân đắp một tấm thảm mềm mại màu xanh đậm, đưa lưng về phía cậu nhìn lên cao xanh bao la rộng lớn —— rõ ràng người này đến ngắm sao, nhưng hiện tại hắn lại quay lưng về phía trời sao mà hắn hướng tới. Từ khi lên thuyền đến giờ Tần Diệp Chu vẫn không nói một lời, Tô Cẩm Chi không thể đoán ra tâm tư của hắn, chỉ có thể khui bình rượu vang, đổ thứ chất lỏng đỏ tươi khiến lòng người dậy sóng vào trong ly đế cao, nhẹ nhàng đặt vào tay Tần Diệp Chu “Ngài Tần.” Lúc này, cuối cùng Tần Diệp Chu cũng xoay đầu liếc cậu một cái. Vẻ mặt hắn lãnh đạm, ngũ quan tựa như được mài giũa góc cạnh rõ ràng mà thâm sâu dị thường, tròng mắt màu tro xám sẫm, đồng tử đen kịt mảnh nhỏ như kim đâm thẳng vào sâu trong tim Tô Cẩm Chi, cao cao tại thượng như ước đoán sức nặng của linh hồn cậu. Bởi vì nghiêng đầu, tịch dương còn sót lại chiếu vào trong đôi mắt hắn, phủ một lớp màng đỏ rám nắng lên trên đôi mắt màu tro kia, tựa như mặt trời đang lặn trước mặt, hoặc như màu xám huyết dụ do máu thịt và thuốc súng tràn ngập trên chiến trường hòa trộn mà thành, không ngừng dao động khắp đồng tử thâm sâu của hắn. Trong khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, suýt chút nữa Tô Cẩm Chi cho rằng mình gặp phải người ngoài hành tinh khiến cậu sởn hết cả gai óc, toàn thân run sợ kia. Cậu cố gắng ổn định cơ thể, khẽ cười với hắn. Sau khi cậu nở nụ cười, Tần Diệp Chu liền nhẹ nhàng dời mắt, không tiếp tục dùng con ngươi u ám như có thể ăn thịt người kia chăm chú nhìn cậu nữa. Tô Cẩm Chi nhìn hắn nâng ly rượu vang đế cao nhẹ nhàng xoay tròn, đến sau khi chất lỏng diễm lệ nhấp nhô để lại một vệt đỏ trên thành ly mới nhấp một ngụm nhỏ —— quả thật là một ngụm nhỏ, chính là kiểu chỉ nhấp môi một cái. Tô Cẩm Chi không nhìn hắn nữa, cúi đầu nghiêm túc bày đồ ăn trên xe đẩy lên bàn. “Có biết uống rượu không?” Một giọng nam trầm thấp đột nhiên xuyên qua màng nhĩ của cậu, Tô Cẩm Chi ngừng động tác trên tay sửng sốt vài giây, sau đó mới kịp phản ứng người vừa nói là Tần Diệp Chu, vội vàng trả lời “Biết!” Tốc độ thanh niên trả lời rất nhanh, rồi bộ dạng như giấu đầu hở đuôi, dáng vẻ cúi thấp hệt như lần đầu khi cậu nhìn thấy hắn vậy, thanh âm lí nhí trả lời “Biết một chút…” Tần Diệp Chu nhìn cậu một cái, ánh mắt lia về phía xoáy tóc giữa mái đầu mềm mại của thanh niên, bỗng nhiên cong khóe môi, chỉ vào cái ghế cạnh mình “Ngồi đi.” Tô Cẩm Chi đột ngột ngẩng đầu, không dám tin nhìn hắn. Tần Diệp Chu vẫn đang cười, rồi hắn đưa tay cầm lấy bình rượu vang vừa mở lúc nãy rót cho cậu một ly. “Thả lỏng một chút.” Thanh âm của Tần Diệp Chu vừa ôn hòa lại trầm thấp, nghe rất bình dị gần gũi. Tô Cẩm Chi ngơ ngác ngồi xuống ghế, cầm lấy ly rượu vang kia, vẻ mặt ngày càng hoảng hốt. Tần Diệp Chu thấy hắn như vậy, độ cong khóe môi thoáng cái sâu hơn, tựa như hoàng hậu độc ác dụ dỗ công chúa Bạch Tuyết cắn quả táo kịch độc vậy, thanh âm khàn khàn thúc giục cậu “Uống một ngụm đi.” Giọng nói của người đàn ông trầm trầm, như nốt thấp nhất của cello khi dây đàn bị kéo lên, khiến lòng người nghi hoặc, nhưng rồi lại cảm thấy dường như rất quen thuộc. Lúc này Tô Cẩm Chi mới nhận ra hắn và tên ngoài hành tinh kia vẫn có chút khác biệt, tên nọ nhất định không có giọng nói dễ nghe như vậy —— tuy rằng cậu vẫn chưa một lần nói chuyện với hắn ta. Giống như là thủy thủ bị hải yêu xinh đẹp đột ngột xuất hiện từ biển rộng mênh mông mê hoặc, Tô Cẩm Chi ngoan ngoãn nâng ly rượu lên, hít một hơi thật sâu ngửi mùi rượu trong ly. Mùi hương ngào ngạt lập tức quẩn quanh chóp mũi khiến cậu không nhịn được nếm trước một miếng, rồi lại nhấp thêm hai ngụm, đợi đến khi cậu đặt ly xuống, bên trong đã cạn đáy. Góc nghiêng của thanh niên tinh xảo mà xinh đẹp, lúc uống rượu đôi ngươi nửa khép, mi mắt thật dài khẽ run phủ lấy đáy mắt lấp lánh ánh nước, đôi môi mềm mại áp lên thành ly trong suốt, nhẹ nhàng hút chất lỏng trong ly vào miệng. Ánh mắt Tần Diệp Chu kín đáo dõi theo cậu, sau khi nhìn thấy thanh niên uống cạn ly rượu vang, đôi mắt màu xám tro của hắn thâm trầm cảnh đêm mềm mại như nhung lúc này vậy. “Em tên là gì?” Hắn khe khẽ mở miệng, mười ngón tay giao nhau đặt trên đùi, đôi mắt nhìn về phía chân trời tối sẫm đang dần xuất hiện những vì sao. Camellia W về mắt của công quân ấy, thật ra đồng tử hay con ngươi và tròng mắt là hai thứ khác nhau. Đồng tử hay con ngươi là lỗ tròn nhỏ bên trong tròng mắt. Màu mắt của công quân là màu xám tro, còn con ngươi là màu đen hình như mảnh kiểu mắt mèo. Nhưng đôi khi bí từ quá mình cũng dùng thay tới thay lui cho đỡ lặp từ, mọi người cứ mặc định trong đầu lúc nhắc tới màu xám là đang nói tròng mắt, nhắc tới màu đen là đang nói con ngươi đi nha! >

khoái xuyên chi bệnh mãi không chết