Cháu : Phạm Chí Thành, Phạm Chí Ðạt và vợ con, Phạm Chí Tín. Chi tiết Nguyên Minh Lượt xem: 11177 (Thethaovanhoa.vn) - Gần đây có thông tin nữ danh ca Thái Thanh mắc căn bệnh Alzheimer (một chứng mất trí phổ biến) và tình trạng sức khỏe đang ngày một yếu đi. Ở tuổi gần 80 Thời điểm Hạ Tịch chạy đến cửa lớp một, hơn một nửa học sinh đã rời đi, nhưng Tần Việt vẫn còn ngồi trên ghế, xung quanh hắn là một vòng nữ sinh, thỉnh thoảng lại kêu lên vài danh từ kỹ năng, hình như là đang chơi game. Bình tĩnh lại để mà đánh giá, chỉ cần nhìn mặt của Tần Việt thôi cậu cũng vô cùng có hảo cảm. Truyện Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công - Chương 6. Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật; Truyện Hot; Truyện Full; Tiên Hiệp Hay; Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công Chương 6. Chương trước Chương tiếp . 3. Thời phong kiến người Trung Quốc có những thành tựu nào ?-> Giấy viết, nghề in, la bàn, thuốc súng. 4. Kể tên thành tựu văn hóa tiêu biểu của Ấn Độ thời phong kiến :-> Chữ viết : chữ Phạn. 5. Những công trình kiến trúc của các quốc gia phong kiến Đông Nam Á : Trang chủ. Truyện Xuyên Không. Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công. Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế. Thể loại: Truyện Xuyên Không , Truyện Đam Mỹ. Nguồn: Sưu tầm. Tình trạng: Hoàn Thành. 638. Cập nhật: 28/11/2020. . -Văn ánNgủ có một giấc thôi, tỉnh dậy Hạ Tịch lại phát hiện mình trở thành nhân vật trong một bộ truyện đam mỹ thanh chửi thề không thôi vì xuyên thì xuyên đi, cớ gì xuyên thành một bạn thụ tiện tới như vậy?????Tiện ở cái độ là loại nhách, bám dính không buông, chửi không nghe, đuổi không đi, thân thể mềm nhũn, nước mắt ròng đến mức không có tôn nghiêm, tiện đến mức người người đều ghét, tiện đến mức nhân loại hận không thể góp chung mỗi người ngụm nước bọt mà dìm cho đến tra công kia cũng cảm thấy như vậy câu nhiều nhất hắn nói với Hạ Tịch chính là "Phiền!" "Ghê tởm!" "Cút!"Hạ Tịch túm chặt ống quần hắn, trong mắt như ẩn chứa nước "Anh đừng bỏ em mà....Anh muốn em làm gì em đều làm theo...Chỉ cần anh đừng đi...đừng đi mà anh..."Thẳng cho đến một ngàyTần - tra công - Việt trong lúc vô tình mở quyển sách mà Hạ Tịch coi như bảo bối [ Như thế nào để lấy lòng đàn ông ], thấy quyển sách trống huơ trống hoắc, chỉ có bảy chữ to đùng bên trong "Diễn viên tự học."Mà ở một chỗ trống khác, lại có một dòng chữ được viết bằng nét bút xuất hiện trong vô số bức thư tình mà hắn nhận được "Mỗi ngày đều phải ghi nhớ, thằng ngu Tần Việt, ông đây là bố cậu!"Tần Việt "Giải thích?"Hạ Tịch "Em khổ quá mà...."- -Số lượt truy cập trung bình cho những chương không phải V 13514, Tích phân lại là câu chuyện về một tên ngạo kiều hay đỏ mặtvà một nhóc lưu manh mặt là một người lắm lời nên hay lảm nhảm ở cuối chương, mong mọi người thông cảm.... Tác giả Duyên Cầu Bán Thế Edit ra chuyện của cô cháu gái Bạch Ngọc cũng không to lớn gì, chỉ là cùng bạn học xảy ra một chút tranh cãi nhưng đối phương bám riết không buông tha, thế nào cũng đòi kêu phụ huynh đến giải quyết, giáo viên cũng không hiểu rõ sự việc, đành phải hạ giọng mới cả hai bên. Lúc ra về, Bạch Ngọc vô cùng không vui cằn nhằn "Chú nhỏ, sao chú phải xin lỗi cô ta?" "Không phải nó cũng xin lỗi cháu rồi à?"Tần Việt chả có tâm tư gì nói đạo lý, hiện tại đầu óc hắn chỉ nghĩ đến Hạ Tịch, rối như tơ vò. "Chú không biết được đám người kia đáng ghét đến mức nào đâu..." Bạch Ngọc mặc kệ Tần Việt có nghe hiểu không, cứ thao thao bất tuyệt nói xấu bạn học. Tần Việt nhìn qua con hẻm nhỏ ban nãy, không còn ai, có lẽ Hạ Tịch đã trở về mất rồi. Trong lòng hắn có chút trống trải, rõ ràng hắn đuổi Hạ Tịch đi trước, vậy mà vẫn còn chút mong chờ cậu sẽ ở lại đợi mình. Tần Việt gọi điện cho Vương Giai, lấy cớ là mình không khỏe nên xin về trước, thực chất hắn chỉ đang sợ không dám đối mặt thế nào với Hạ Tịch. Hắn cần thời gian để có thể bình tĩnh lại. Hơn nữa, nếu giờ gặp lại chắc chắn sẽ cực kỳ xấu hổ! "Tiểu Ngọc, chú không thể đưa cháu về nhà." Tần Việt mệt mỏi xoa xoa mi tâm "Cháu có thể tự về được không?" "Đương nhiên là được rồi." Bạch Ngọc trợn trắng mắt "Chú cho rằng cháu là trẻ lên ba à? Hàng ngày cháu đều tự về nhé!" "Ừ, vậy chú ý an toàn." "Biết rồi, chú nhỏ cũng về cẩn thận nhé." "Ừm." Sau khi về nhà, cơm chiều Tần Việt cũng chả buồn ăn, lên phòng nằm khóa trái cửa. Cảm giác o bế trong phòng mới khiến cảm xúc hắn được giải phóng ra toàn bộ, Tần Việt hít sâu mấy cái, cho đến bây giờ, hắn cần phải một lần nữa xem lại mối quan hệ của mình với Hạ Tịch. Ban đầu là cậu ta theo đuổi hắn, sau một thời gian dài hắn không hề thích cậu, cảm thấy cậu rất phiền. Nhưng từ khi lên lớp mười một, Hạ Tịch như biến thành một người khác, có thể khiến cho cảm xúc của hắn trở nên vui vẻ, đồng dạng hình như không còn giống trước nữa. Kể cả nhiều lúc cũng khiến hắn tức điên lên, nhưng không thể không thừa nhận hắn không chán ghét nổi Hạ Tịch. Hơn nữa, sau cái hôn ngày hôm nay, lúc đó hắn bị dọa cho ngu người hoàn toàn mất khả năng ngôn ngữ, thậm chí còn không thèm phân tích xem những điều mình nói sau đó có thực sự là chủ ý của bản thân hay không. Hình như, hắn đối với Hạ Tịch có chút hung dữ... Đệt, điên à, người bị cưỡng hôn là mình, ok? Sao mình còn hâm hấp ở chỗ này lo lắng cho cảm nhận của cậu ta? Tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy? Tần Việt tức đến mức đấm vào cái gối mềm. Hắn tự nhận mắt cao hơn đầu, không có khả năng yêu thích người khác, ngay cả nữ thần Bạch Tiếu Tiếu trong đầu hắn cũng không khác mấy đứa con gái bình thường, đáng nhẽ ra ngay cả Hạ Tịch hắn cũng nên chướng mắt mới phải. Tần Việt cũng không phải chưa từng ảo tưởng về nửa kia của đời mình, xinh đẹp, tri thức, dịu dàng, hay làm nũng, tất cả đều phù hợp với Hạ... Vch, thôi ngay! Tần Việt cẩn thận tưởng tượng, cũng đã ngộ ra được chân lý không ổn cho lắm. Gương mặt của Hạ Tịch không tính là khuynh quốc khuynh thành, nhưng chắc chắn là đẹp trai, hơn nữa đường nét gương mặt cậu thiên về dịu dàng, so với các nam sinh khác thì trông xinh đẹp hơn. Hắn ở trên mạng dăng nhiều ảnh như thế, ba mẹ anh em tốt đều chỉ like cho có, nhưng Hạ Tịch lại tặng mèo cho hắn. Còn cái câu nói "sau này nếu anh có người mình thích, ngày anh ở bên cậu ấy là ngày em bỏ đi" với biểu cảm mềm nhũn khi xin quýt hôm nay của cậu gọi "nam thần"... Cái nào cũng trúng hình mẫu hắn xây dựng! Với lại, Hạ Tịch cũng đâu có khuyết điểm gì lớn cho lắm... Hay ngày mai thử ngồi xuống nói chuyện với cậu, có lẽ, có lẽ...thử quen nhau một chút? Độ ấm trên mặt Tần Việt dần dần tăng, hắn không nhịn được hồi tưởng lại nụ hôn lúc chiều một chút. Nụ hôn đầu tiên của hắn... Rõ ràng hai người đều không có kỹ xảo thế nhưng có vẻ cũng rất ngọt... Hắn duỗi tay sờ môi mình, giống như trên đó còn vương lại chút mềm mại. Hoàn toàn thuộc về Hạ Tịch. Đệt! Trái tim Tần Việt đập bồm bộp không ngừng, hắn lấy tay che mặt ngã thẳng vào giường lớn, đem mặt vùi vào cái gối mềm mại. Hắn thấp thỏm, bất an, lặn qua lộn lại thay đổi đủ mọi tư thế cũng không thể nào ngủ nổi. Nhìn qua di động một lát, không có tin nhắn của Hạ Tịch. Xin lỗi cũng được, thổ lộ cũng được, tại sao lại im lặng như thế? Không lẽ cậu ta đang được mình mở lời? Tần Việt lập tức thẳng lưng dậy, hung hăng chọc chọc màn hình, tự tưởng tượng ra đầu ngón tay mình đang chọc lên mặt Hạ Tịch, hừ, là cậu theo đuổi tôi chứ không phải tối theo đuổi cậu nhá! Lấy đâu ra cái chân lý người bị cưỡng hôn phải nhắn tin trước an ủi người cưỡng hôn vậy!!! Tần Việt thở hồng hộc mở ra khung chat của Hạ Tịch, đưa tay vào gõ gõ, nhưng rất lâu cũng không ra nổi một tin, cứ đánh rồi xóa. Nói thế nào? Nói cái mẹ gì? Chắc chắn là muốn hắn xin lỗi??? Dựa vào đâu! Tần Việt ném di động sang một bên, đem chăn trùm qua đầu, ngủ! Ngủ được rồi thì không phải nghĩ ngợi gì nữa! Tôi con mẹ nó nếu nhắn tin xin lỗi cậu ta thì tôi là con chó! Hơn nửa tiếng sau, tay Tần Việt mò ra khỏi chăn, cầm di động lên gõ từng chữ một. Thực ra ban đầu hắn định nói một câu không đầu không đuôi rồi Hạ Tịch chắc chắn sẽ thuận theo câu chuyện của hắn mà phát triển nên, khẳng định sẽ không thiếu đề tài. Hơn nữa, chính hắn đã hạ mình nhắn tin với cậu thì có lý do gì cậu ta lại không vui mừng đáp lại? Thế là, mang theo một niềm tin sắt đá, Tần Việt nhắn một tin vô cùng có cá tính [Onl?] Kết quả hắn nhìn chằm chằm màn hình đợi chừng ba mươi phút vẫn chưa nhận được câu trả lời. Có lẽ đang có chuyện? Hay không nhìn thấy tin nhắn? Tần Việt quyết định ban cho cậu thêm một cơ hội. Thế là hắn lại nhắn một tin. [Onl không?] Vẫn như cũ không có ai trả lời. Hai mươi phút sau lòng tốt của Tần Việt đã yêu cầu hắn cho cậu thêm một cơ hội cuối cùng, còn chỉ điểm hắn cách thức xin lỗi Hạ Tịch, thậm chí còn định khen cậu đáng yêu một chút. [Ngủ rồi à?] [Việc hôm nay là do tôi xúc động, tôi xin lỗi, tôi không nên nặng lời với cậu như thế.] [Cái kia...tôi không giận cậu nữa, mai chúng ta nói chuyện nhé.] [Tôi mang quýt cho cậu.] Cứ cách năm phút Tần Việt lại nhắn một tin, ba mười giây thì kiểm tra tin nhắn một lần, còn đem âm thanh điện thoại mở lên to nhất, nhưng Hạ Tịch như cũ không trả lời lại. Có phải hắn mắng cậu hung dữ quá rồi hay không? Dù sao cậu ta cũng là một nam sinh, bản thân hắn cũng không nên vì tức giận nhất thời mà đuổi cậu cút... Hình như, hình như còn nói không muốn nhìn thấy cậu thì phải? Tần Việt tự trách bản thân một lúc, hắn hiện tại hận thời gian không thể trôi nhanh hơn để nhanh được gặp Hạ Tịch. Sau khi Tần Việt đi không lâu, Hạ Tịch nghe Vương Giai nói hắn ta đã về, bản thân cậu cũng chả muốn tham quan tiếp, đi khắp nơi giải sầu. Không phải buồn vì nhiệm vụ mà là buồn vì... Tần Việt. Rõ ràng là người cướp đi nụ hôn đầu người ta gìn giữ suốt mười tám năm, cậu cũng đâu có mặt dày đến mức lởn vởn trước mặt hắn. Nhưng mà...nụ hôn đầu của cậu cũng thế, chỉ là không phải bị người ta lấy mất mà là cưỡng chế dâng lên. Hạ Tịch càng buồn bực hơn, cậu dám khẳng định nếu là người khác, đừng nói đến hôn môi, chỉ cần hôn tay hay mặt cậu cũng dám bứt đầu hắn xuống làm bóng đá, nhưng tại sao đến lượt Tần Việt thì lại không giống? Thậm chí cậu còn có tâm tư đi cảm nhận môi của hắn. Rất mềm. Mặt Hạ Tịch chậm rãi nóng lên, cậu hung hăng bịt hai tai lại, định dùng vũ lực để khiến trái tim đang đập ầm ầm chậm lại. Hạ Tịch ơi Hạ Tịch, mày đúng là càng sống thì càng thụt lùi! Cậu đi lang thang không có mục tiêu, nhìn trời đã tối đen. Đột nhiên, âm báo không mời mà tới của Hệ thống vang lên, Hạ Tịch sợ ngây người, không tin tưởng lùi lại vài bước. Ban đầu cậu nghĩ tiến độ nhiệm vụ sẽ rớt thê thảm. Ai ngờ đâu... [Tin mừng! Tin mừng! Tin mừng! Tình cảm gia tăng không cách nào có thể tính toán được, tiến độ nhiệm vụ đạt 100%, chúc mừng Kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, chúng tôi lập tức đem ngài về thế giới thực, mong lần sau còn có thể cùng ngài hợp tác!] Wtf? Một phát được luôn? Sau khi âm thanh Hệ thống vang lên, chưa kịp đợi Hạ Tịch ho he lại thì đã thấy liền một lực mạnh mẽ hút cậu vào, cảnh vật xung quanh đều quay cuồng, cậu trơ mắt nhìn cơ thể mình không theo điều khiển mà bay lên, cảnh vật càng ngày càng ít, xung quanh cậu cũng càng ngày càng đen, Thật sự phải đi à... Hạ Tịch đã từng chờ mong thời khắc này, nhưng trong nháy mắt đã phải rời đi, cậu đột nhiên lại có chút không nỡ... Mặc kệ là vì tên cà lơ phất phơ Hạ Tinh Dã, hay là cô nàng tùy tiện Lý Tư Vũ, giáo viên nhiệt tình Vương Giai,...còn có bé mèo hàng ngày chung phòng với cậu... Còn có... Còn có tên ngốc từ khi đến thế giới này mình và hắn đã bị trói buộc ở bên nhau, suốt ngày chỉ biết làm cho cậu tức đến đấm ngực dậm chân...đối tượng công lược Tần Việt. Ngày hôm nay còn mới hôn hắn. Haiz, con trai, baba cậu hôm nay phải đi rồi, từ nay về sau, cậu phải tự thân vận động theo đuổi vợ tương lai cho tốt nhé! Nhưng mà...cậu sẽ nhớ tôi chứ? Cuối cùng, bạch nguyệt quang tám ngàn chữ thành công hoàn thành vai diễn! Hạ Tịch cảm thấy cậu nên vui vẻ ăn mừng, nhưng khóe miệng mãi không kéo lên được, đáy mắt khô khốc, tuy rằng không đến mức phải khóc nhưng chắc chắn không dễ chịu chút nào. Hạ Tịch đã không còn nhìn thấy gì cả, trước mắt cậu bây giờ là một không gian hư vô, xung quanh chỉ là vài điểm bé bé. Ý thức của cậu dần mơ hồ, cũng tốt, ngủ một giấc cho khỏe. Có lẽ sau một giấc này, tất cả mọi chuyện sẽ trở về điểm bắt đầu. Cậu sẽ về phòng ngủ của mình, bị đồng hồ báo thức gọi dậy, nhàm chán chờ ngày cuối tuần đến, ăn uống tùy tiện, sau đó lại cắm đầu làm đề. Buổi chiều cậu sẽ đi mua một quyển đề ngữ văn, buối tối đến trường tham gia lớp tự học, sinh hoạt quy lại thành hai đường thẳng, chuẩn bị ứng phó với kỳ thi đại học. Hoặc cũng có thể, vào thời điểm tỉnh lại, cậu sẽ không còn nhớ rõ ràng ở nơi này đã xảy ra những chuyện gì, có thể còn nhớ những người kia hay không, hay lại chỉ giống như mơ mơ hồ hồ coi nó là một giác mộng, kể cả là khi nhìn thấy cái tên quen thuộc nhưng không rõ cụ thể đã gặp ở đâu. Hạ Tịch nhắm hai mắt lại, chìm sâu vào giấc ngủ. - - Kidoisme Hoàn chính văn [hề hề] đùa thôiv Hết chương còn dư lại rùiv đến đoạn này cảm thấy tác giả đã chia câu chuyện ra làm hai nửa rõ rệt luôn í3 Hán Việt Xuyên thành tra công đích hí tinh bạch nguyệt quang [ xuyên thư ]Edit + Beta KidoismeTình trạng Hoàn Thành Edit 02/08/2020Mới nhất Chương 67 [ Hoàn chính văn ]Thể loại Đam mỹ, Nguyên Sang, Xuyên thư, 1v1, Vườn trường, HECouple Ngạo kiều công x phun tào thụ [ Nhưng thực ra là “Tránh thụ như tránh tà, đã nghiện rồi còn ngại” công x “Mở mồm ra là yêu thương nhưng trong lòng toàn chửi thằng ngu” thụ ]Tên cũ Tôi thật là tiện có một giấc thôi, tỉnh dậy Hạ Tịch lại phát hiện mình trở thành nhân vật trong một bộ truyện đam mỹ thanh xuân. Lòng chửi thề không thôi vì xuyên thì xuyên đi, cớ gì xuyên thành một bạn thụ tiện tới như vậy????? Tiện ở cái độ là loại dai nhách, bám dính không buông, chửi không nghe, đuổi không đi, thân thể mềm nhũn, nước mắt ròng ròng. Tiện đến mức không có tôn nghiêm, tiện đến mức người người đều ghét, tiện đến mức nhân loại hận không thể góp chung mỗi người ngụm nước bọt mà dìm cho đến chết. Tên tra công kia cũng cảm thấy như thế. Bởi vậy câu nhiều nhất hắn nói với Hạ Tịch chính là “Phiền!” “Ghê tởm!” “Cút!” Hạ Tịch túm chặt ống quần hắn, trong mắt như ẩn chứa nước “Anh đừng bỏ em mà….Anh muốn em làm gì em đều làm theo…Chỉ cần anh đừng đi…đừng đi mà anh…” Thẳng cho đến một ngày Tần – tra công – Việt trong lúc vô tình mở quyển sách mà Hạ Tịch coi như bảo bối [ Như thế nào để lấy lòng đàn ông ], thấy quyển sách trống huơ trống hoắc, chỉ có bảy chữ to đùng bên trong “Diễn viên tự học.” Mà ở một chỗ trống khác, lại có một dòng chữ được viết bằng nét bút xuất hiện trong vô số bức thư tình mà hắn nhận được “Mỗi ngày đều phải ghi nhớ, thằng ngu Tần Việt, ông đây là bố cậu!” Tần Việt “Giải thích?” Hạ Tịch “Em khổ quá mà….” – ————- Số lượt truy cập trung bình cho những chương không phải V 13514, Tích phân ‐——————- Tóm lại là câu chuyện về một tên ngạo kiều hay đỏ mặt và một nhóc lưu manh mặt dày. Editor là một người lắm lời nên hay lảm nhảm ở cuối chương, mong mọi người thông cảm…. Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Tra CôngTác giả Duyên Cầu Bán ThếThể loại Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Hệ thống, Xuyên thư, Vườn trường, Chủ thụ, Nhẹ nhàng , KidoismeTình trạng bản gốc 67 chương Văn án Vừa ngủ được một giấc, Hạ Tịch phát hiện ra mình biến thành tiện thụ trong một bộ đam mỹ thanh xuân vườn còn là cái loại đánh mãi không chết, cãi không lại, đuổi không đi, thân thể mềm nhũn nước mắt ròng đến mức không có tôn nghiêm, tiện đến mức người người đều ghét, tiện đến mức nhân loại hận không thể góp chung mỗi người ngụm nước bọt mà dìm cho đến tra công kia cũng cảm thấy như vậy câu nhiều nhất hắn nói với Hạ Tịch chính là “Phiền !” “Ghê tởm !” “Cút !”Hạ Tịch túm chặt ống quần hắn, trong mắt như ẩn chứa nước ” Anh đừng bỏ em mà….Anh muốn em làm gì em đều làm theo…Chỉ cần anh đừng đi…đừng đi mà anh…”Thẳng cho đến một ngày Tần – tra công – Việt trong lúc vô tình mở quyển sách mà Hạ Tịch coi như bảo bối [Như thế nào để lấy lòng đàn ông ], thấy quyển sách trống huơ trống hoắc, chỉ có bảy chữ to đùng bên trong “Diễn viên tự học.”Mà ở một chỗ trống khác, lại có một dòng chữ được viết bằng nét bút xuất hiện trong vô số bức thư tình mà hắn nhận được “Mỗi ngày đều phải ghi nhớ, thằng ngu Tần Việt, ông đây là bố cậu !”Tần Việt “Giải thích ?”Hạ Tịch “Em khổ quá mà….” Tác giả Duyên Cầu Bán Thế. Edit thế giới hiện tại, Hạ Tịch đánh nhau rất giỏi. Không phải lợi hại vì học võ, cũng không phải lợi hại vì học qua thuật phòng thân, mà là đánh nhau có kinh nghiệm nhiều, so chiêu với người ta vô số lần, tuy chả bằng ai nhưng mà để đối phó với con gà rừng Mộ Dung Diệp này thì còn dư sức. Cậu đánh đòn phủ đầu, sau đó đá vào bụng cậu ta một cái, dường như chỉ dùng tầm hai, ba chiêu đã khiến cho "Anh Diệp" kêu cha gọi mẹ. Nam sinh bên cạnh ngây người, vừa định lấy hết can đảm xông lên hỗ trợ đã bị Tần Việt xách như xách thịt lợn, lập tức đứng yên không dám gây chuyện nữa. Anh Diệp, em ở đây dùng tình yêu thương bao la để giúp đỡ anh! Cái thằng Mộ Dung Diệp này thực sự quá là cùi bắp, Hạ Tịch cảm thấy cậu ta sống được đến bây giờ, lại còn có thể kiêu ngạo được như thế, chắc chắn là tác giả chưa chuẩn bị tốt để lấp được bug, vừa mới bị đánh vài cái thôi đã không đánh trả lại được, giờ cậu mà ra tay đánh thêm còn cảm thấy có chút không đành lòng. Thôi, dù sao cũng là cái bao cát hình người, tha được thì nên tha, có lòng từ bi thì trời sẽ giúp. Hạ Tịch trực tiếp ấn Mộ Dung Diệp lên tường, cao giọng quát "Còn dám nói nam thần của tao không?" Sau đó lôi đầu cậu ta lệch sang một bên "Sủa." Mộ Dung Diệp bị đau, rít lên một tiếng, ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống Hạ Tịch. "Kiên nhẫn của tao có hạn." Hạ Tịch giả vờ như một đại ca "Tao cho mày một phút, xin lỗi nam thần." Cậu chậm rãi cuộn bàn tay lại thành nắm đấm, giơ lên trước mặt Mộ Dung Diệp "Bằng không, đừng trách tao thay mẹ mày dạy lại mày." "Xin...lỗi..." Khóe môi Mộ Dung Diệp run rẩy "Tao...không nên...Đcm mày!!" Cậu ta đột nhiên duỗi tay ra sau lưng, lấy tốc độ nhanh nhất rút ra một vật lấp lánh ánh bạc. Tần Việt hét lớn "Hạ Tịch, cẩn thận!" "Hả?" Bởi vì tốc độ quá nhanh, Hạ Tịch không nghe rõ nam chính nói gì. Cậu vừa mới quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn, Mộ Dung Diệp đã cầm một cây song đoản côn loại nhỏ hướng về cái ót cậu, hung hăng đập xuống. Vãi chưởng! Sao cậu ta con mẹ nó đi học còn mang vũ khí!!! Trước khi bị côn đập trúng, Hạ Tịch đã kịp nghĩ ra hậu sự cho mình. Tuy rằng côn không lớn, nhưng lực tay mạnh kinh hồn, gáy Hạ Tịch truyền đến một cơn đau, cậu theo bản năng duỗi tay che đi, kết quả lại chạm phải một vùng chất lỏng. Theo cổ, chạy vào trong quần áo. Dính dính, nhớp nhớp. Tần Việt, cậu thực sự là khắc tinh đời tôi! Trước mắt Hạ Tịch tối sầm, giống như rơi vào lỗ đen vũ trụ, cảm thấy đầu óc nặng như đeo chì, trọng tâm không còn quỳ hẳn trên mặt đất. Thằng ranh con ảo tưởng sức mạnh này ra tay ác vãi hồn! Máu từ cái gáy tích tụ lại dọc theo cỗ chảy xuống đất, nhìn như những đóa hoa đỏ rực. "Mày thích chết đúng không?" Tần Việt không biết tại sao lại giận như thế, hắn nhìn thấy bàn tay đầu máu của Hạ Tịch thì giống như biến thành một quả núi lửa, trực tiếp đạp Mộ Dung Diệp ra đất, thậm chí còn dùng chân nghiền mạnh lên ngực cậu ta. "Ngày thường tao không muốn so đo với mày." Ánh mắt Tần Việt như muốn giết người "Nhưng nếu cậu ấy có chuyện gì, tao chắc chắn không bỏ qua cho mày!" Mộ Dung Diệp biết mình đuối lý, không dám ho he tiếng nào. Cái giẫm của Tần Việt như một lời cảnh cáo cho sự hèn nhát của cậu ta. "Hạ Tịch, Hạ Tịch!" Cho đến khi Tần Việt quay lại, Hạ Tịch đã ngã trên mặt đất. "Cậu, cậu đừng giả chết." Tần Việt lắc lắc cậu nhưng sau đó lại thôi, Hạ Tịch bị đánh vào đầu, lắc nữa Tần Việt sợ cậu bị ngu luôn. Hạ Tịch không thèm để ý hắn, mắt nhắm lại chuyên tâm cosplay tảng đá. Thực ra ý thức của cậu còn tỉnh táo nhưng đôi mắt tạm thời không thấy gì. Thay vì thao láo mở ra trừng kẻ ác, cậu nghĩ vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe thì hơn. Trên mặt Hạ Tịch còn một chút máu bị dây lên, khiến cho một bên mặt càng thêm tái nhợt, gầy đến mức xương xẩu đều lộ rõ. Tần Việt từ trước đến nay chưa từng lo lắng cho Hạ Tịch. Nhưng bây giờ hắn mới hiểu được, thì ra cảm giác sốt ruột khó chịu như vậy. Nhìn người trước mặt sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, máu nhiễm hết một mảng cổ áo, trong lòng Tần Việt như bị ai đó gọt qua, trống rỗng. Hắn thực sự khao khát có điều gì đó lấp đầy tâm trạng của bản thân. Hạ Tịch ban nãy nghé vào tai hắn gọi "nam thần" trong ánh mắt tràn đầy vui vẻ, còn vì những lời cay độc của hắn mà tổn thương khóc lóc, lại trong lúc có người gây chuyện với hắn không do dự gì nhảy ra... Hiện tại, máu tươi đầy đầu ngã trên mặt đất. Tần Việt lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy bất lực đến như thế... Hạ Tịch. Hạ Tịch, con bà nó cậu đừng có mà xảy ra chuyện gì! "Hạ Tịch, cậu có nghe thấy tôi nói gì không?" Tần Việt ngồi xổm xuống kéo gần khoảng cách với cậu hơn nữa "Hạ Tịch, tôi là Tần Việt đây." Nghe thấy rồi, tôi cũng biết cậu là Tần Việt, cậu im cho tôi nhờ! Còn không phải do lỗi của hắn à? Trong lòng Hạ Tịch hừ hừ hai tiếng, lặng lẽ phun tào. Nãy không phải tại hắn kêu la thì cậu đã có đủ thời gian phản kháng lại trước khi con gà bệnh kia ra đòn rồi, kêu cái gì mà kêu! [Tin vui! Tiến độ nhiệm vụ đạt 65%, mong Kí chủ không ngừng cố gắng!] ??? Như vậy cũng tăng được á? Hạ Tịch sợ ngây người, hệ thống sắt vụn lần này quyết định không hố Kí chủ đáng thương nữa, giải thích rằng nếu Tần Việt cảm thấy có lỗi thì tiến độ nhiệm vụ sẽ tăng. Cảm thấy có lỗi? Được lắm! Hạ Tịch thầm vui vẻ trong lòng. Cũng đúng, không phải nguyên chủ dùng cái chết để đạt được tình yêu của nam chính sao? Vậy mà cậu không nghĩ đến thiết lập cẩu huyết nhất của đam mỹ ngược luyến! Hạ Tịch hưng phấn không chịu nổi, hiện tại Tần Việt trong lòng thấy có lỗi với cậu, điều đó có nghĩa là cậu càng bị thương nặng, càng đáng thương, khiến cho nam chính càng cảm thấy có lỗi thì tiến độ nhiệm vụ tăng lên càng nhanh? !!! Anh Tịch thông minh quá!!! Cậu như được tiêm máu gà, đang tính toán xem có nên nằm đây đến khi tận thế luôn không thì nghe được giọng nói của Tần Việt mang theo tức giận "Hạ Tịch, nếu bây giờ cậu tỉnh lại, tôi sẽ đáp ứng một yêu cầu của cậu." Hắn cắn chặt răng "Yêu cầu nào cũng được." Hạ Tịch "........." Tần Việt thở dài "Vẫn nên gọi bác sĩ thì hơn." Bác sĩ? Gọi cái gì mà gọi, ai cho? Hạ Tịch giật mình, mở to mắt duỗi tay về phía trước. Tần Việt vừa mới xoay người liền bị túm chặt. Hắn quay đầu lại đã thấy Hạ Tịch híp mắt cười cười "Nói thì phải giữ lời." Nằm trên giường bệnh, Hạ Tịch yên tâm thoải mái hưởng thụ quả táo được nam chính gọt đẹp đẽ, lại còn nhận thêm được 5% tiến độ nhiệm vụ, cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn đẹp sao! Bác sĩ kiểm tra một lần, sau đó chụp CT, xác nhận Hạ Tịch không sao, chỉ bị trầy da. Tần Việt lúc này mới thả lỏng trở lại. Nhìn đầu của Hạ Tịch được bọc thành các xác ướp, hắn không nhịn được hỏi "Sao lại đánh nhau?" Làm bản thân thành như vậy cũng không biết ai thương cậu! Táo rất ngọt, tâm trạng của Hạ Tịch lại tốt, tạm thời không chấp nhặt với thằng ngu Tần Việt. Cậu cười như không cười hỏi ngược lại "Anh không biết?" Sao có thể không biết được, chỉ là hắn không muốn nói đáp án kia ra thôi, tai Tần Việt hồng hồng, không trả lời. "Em còn tưởng biểu hiện của em đủ rõ ràng rồi chứ?" Hạ Tịch chưa gặp qua bộ dáng xoắt xuýt của nam chính, tự nhiên muốn giỡn hắn một phen "Nam thần, nếu anh không biết thì để em nói lại." "Em thích anh, nên không nghe được người khác nói xấu anh." Cậu không đổi sắc nói ra một lèo các lời âu yếm "Anh là ánh sáng của em, là bảo bối em treo trên đầu quả tim, hận không thể đưa cả mạng cho anh, con gà kia mà cũng xứng đụng đến?" Lời cậu nói như xuyên qua trái tim Tần Việt, làm hắn sửng sốt một lúc, rồi bùng lên trong lòng lòng hắn một loại cảm giác mang tên thỏa mãn, không nhịn được mà đơm hoa kết trái. "Nam thần, em muốn ăn quýt." Hạ Tịch nhìn thấy trong tay Tần Việt là một quả quýt đang bóc dở, rồi lại nhìn đến cánh tay đang truyền dịch của bản thân, ám chỉ vô cùng rõ ràng. Muốn hắn bóc hộ? Chắc chắn là ý này? Đã ăn táo hắn gọt rồi còn chưa đủ mặt mũi mà còn phải đòi thêm? "Muốn ăn thì tự mình lấy!" Tần Việt nhất định không leo lên thuyền giặc, không thể để Hạ Tịch được một bước lại tiến một thước! "Anh lấy cho em đi ~" Hạ Tịch đáng thương nhìn hắn "Đi mà anh~ " Đệt! Còn dám làm nũng. Trong lòng Tần Việt mắng một câu thô tục, nhưng với trạng thái này của Hạ Tịch vẫn khiến cho tâm trạng của hắn mềm nhũn, rất hưởng thụ. Thôi, nể tình cậu ta đáng thương, tay không tiện. Đúng, nhất định là như thế chứ không có nguyên nhân gì khác! Hắn tự sa ngã mà bóc một quả quýt, sau đó đưa đến trước mặt Hạ Tịch "Ăn nhanh lên." Hạ Tịch há mồm nhận lấy, như một bé hamster nhỏ mà đem quýt ăn sạch, ngọt ngào nhìn Tần Việt "Cảm ơn nam thần, ngọt quá!" Tần Việt nhìn cậu mềm mại không thôi, có chút thỏa mãn. Tay hắn vừa nãy gần miệng cậu như thế, chắc không đụng tới đâu nhỉ? "Nam thần ơi." Hạ Tịch đột nhiên kéo dài giọng gọi hắn một câu, sau đó cong cong khóe môi "Anh hứa đáp ứng một yêu cầu của em, có nên thực hiện một chút không nhỉ?" Giề? Tần Việt theo bản năng hoảng loạn nói "Cậu đừng có mà được một bước lại tiến thêm một thước!" Vừa nãy đã chăm cậu rồi giờ lại còn dám đặt ra yêu cầu. Hạ Tịch "Một bước em còn chưa tiến được kìa." "Hơn nữa, không phải anh hứa đáp ứng em một việc à?" Hạ Tịch ôm đầu kêu la "Nam thần, anh không thể nói mà không giữ lời nhé." "Tôi..." Nếu có thể xuyên không về quá khứ, Tần Việt sẽ xách đao chém chết cái thằng hứa bậy vừa nãy, đm. Rõ ràng vừa nãy còn tỏ vẻ đáng thương yếu ớt, giờ thì thành đồ lưu manh? Hay lại tại "Diễn viên tự học". Hắn đành phải xị mặt ra nói Hạ Tịch "Nếu cậu dám yêu cầu mấy việc quá đáng thì tôi oánh chết cậu." "Anh không được nói em thế." Hạ Tịch hoàn toàn bỏ ngoài tai lời đe dọa của nam chính, còn cười cợt trêu lại "Có câu "chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu" hehe..vây có phải em rất đẹp không?" Tần Việt bị câu nói thẳng thắn của cậu thồn đến tận miệng, mặt đỏ tim đập nhanh tránh đi nới khác "Cậu...cậu...rụt rè chút đi, đừng có suốt ngày nghĩ lung ta lung tung nữa." Như là cảm thấy lực uy hiếp không đủ, hắn còn cố gắng bồi thêm một câu "Nếu không, tôi nhất định cho cậu đẹp mặt!" "Thật ạ?" Hạ Tịch nhìn Tần Việt phô bày dáng vẻ như cô vợ đanh đá quản chồng, rất muốn cười ầm lên "Nhưng vậy thì tốt quá!" Tần Việt??? "Em cảm thấy cuộc sống bình thường của em ảm đạm quá nhưng anh lại xuất hiện, nếu tùy ý chọn một màu để diễn tả anh..." Hạ Tịch tiếp lời "Có lẽ là màu vàng." Cậu cố ý nhìn Tần Việt, cười đến đáng khinh "Nam thần, em muốn anh..." - - Kidoisme Ok, em muốn anh> Đoán xem Tịch đổ trước hay Việt đổ trướcv

xuyên thành bạch nguyệt quang của tra công